20131102

Tuổi Buồn

Nửa kiếp phù sinh đã thấy già
Ru đời gió bụi giọt buồn sa
Nhìn qua chỉ có thân vàng vọt
Ngẫm lại còn đâu nét mặn mà
Chữ hiếu chưa tròn, đau đáu thẹn
Câu tình chẳng vẹn, ngậm ngùi xa
Thôi đành gác mộng bên thềm vắng
Thả khúc tri âm dưới nguyệt tà.

Hạ Phượng

20130213

Sinh Nhật

Trời khuya lặng lẽ gió buông mành
Góc nhỏ chong đèn chúc tuổi anh
Thật ý cầu mong luôn mạnh khỏe
Thành tâm nguyện ước mãi an lành
Vần thơ gói trọn ân tình cũ
Khúc nhạc đong đầy kỷ niệm xanh
Mỗi độ xuân về khơi nỗi nhớ
Thềm trăng lá bạc vẫn ru cành

Hạ Phượng

20130209

Xuân Lặng

Mùa hoa nở rộn ràng
Mọi người đón xuân sang
Ta thả buồn theo gió
Lặng bên cội mai vàng.

Hạ Phượng

20130204

Ước Gì

Ước gì về tuổi đôi mươi
Để ta nhặt lại nụ cười đánh rơi
Sớm mai còn thấy mặt trời
Thuyền đâu lạc lối chơi vơi giữa dòng.

Hạ Phượng

20130109

Thế Tình

Thế sự khôn lường chuyện giả chân
Buồn sao chữ thiện đã phai dần
Nhìn qua cứ tưởng người quân tử
Ngẫm lại đâu ngờ kẻ tiểu nhân
Dẫu trước bao điều còn giấu kỹ
Thì nay mọi việc cũng phơi trần
Trời cao có mắt, thôi lừa lọc
Kẻo phải danh tàn lụy tấm thân.

"Quay đầu là bờ"

Hạ Phượng

20130106

Một Mình

Một mình thăm lại chốn xưa
Nhành si xõa tóc che vừa bóng râm
Không gian vẫn đượm màu trầm
Gió se se lạnh, thanh âm vỗ về

Một mình ngắm giọt cà phê
Dường như khép lại bộn bề nhân sinh
Nhâm nhi vị đắng thế tình
Chiều bên khung cửa lặng thinh nét dàu

Một mình chiêm nghiệm nỗi đau
Bao cơn phiền muộn rủ nhau đến cùng
Thả hồn lạc giấc mông lung
Thềm xuân mơ khúc tương phùng cố nhân

Một mình nghe tiếng chuông ngân
Lời kinh xoa gót phong trần trót vương
Trăm năm một cõi vô thường
Kiên tâm giữ chút yêu thương làm quà

Một mình ta lại nhìn ta
Chơi vơi bến nước, phận là bèo trôi
Sắc hương giờ đã phai rồi
Ai người tri kỷ ? Ừ thôi ... một mình.

Hạ Phượng