Trùng khơi lặng lẽ dõi mây ngàn
Ngọn sóng êm đềm sợi nhớ đan
Đá nhỏ ôm lòng nghe biển hát
Bờ xa gọi núi ngắm trăng tàn
Hàng thông khắc khoải lời yêu cũ
Bãi cát thì thầm giấc mộng an
Gió khẽ ru mình trong quạnh vắng
Trời khuya góp nhặt chút thanh nhàn.
Hạ Phượng
20101102
20100507
Thăm Biển
Xuân về Đại Lãnh mây dìu lối
Hạ ghé Nha Trang gió dẫn đường
Sóng bạc rì rào dâng nỗi nhớ
Trăng vàng óng ánh gợi niềm thương
Thuyền gieo trước bãi vần thơ tím
Biển hát ngoài khơi khúc nhạc hường
Dõi mắt xa xăm tìm bóng cũ
Muôn trùng cát trắng mãi còn vương.
Hạ Phượng
Hạ ghé Nha Trang gió dẫn đường
Sóng bạc rì rào dâng nỗi nhớ
Trăng vàng óng ánh gợi niềm thương
Thuyền gieo trước bãi vần thơ tím
Biển hát ngoài khơi khúc nhạc hường
Dõi mắt xa xăm tìm bóng cũ
Muôn trùng cát trắng mãi còn vương.
Hạ Phượng
20100427
Đón Trăng
Lặng lẽ gom mây về ngõ trúc
Âm thầm gọi gió đến vườn trăng
Cành sen khấp khởi nhìn anh Cuội
Nhánh liễu say sưa ngắm chị Hằng
Họa mấy vần thơ ru bóng lẻ
Nâng vài chén rượu sưởi hồn băng
Chân tình hội ngộ bên chòi lá
Dạ khúc hôm nay khéo đãi đằng.
Hạ Phượng
Âm thầm gọi gió đến vườn trăng
Cành sen khấp khởi nhìn anh Cuội
Nhánh liễu say sưa ngắm chị Hằng
Họa mấy vần thơ ru bóng lẻ
Nâng vài chén rượu sưởi hồn băng
Chân tình hội ngộ bên chòi lá
Dạ khúc hôm nay khéo đãi đằng.
Hạ Phượng
20100416
Tự Nhủ
Một kiếp vương mang phận dãi dầu
Quen rồi bão táp nghĩa gì đâu
Nhìn xem thế sự vô thường lắm
Ấp ủ làm chi vạn nỗi sầu.
Rồi Cũng Sẽ Qua!
Hạ Phượng
20100416
Quen rồi bão táp nghĩa gì đâu
Nhìn xem thế sự vô thường lắm
Ấp ủ làm chi vạn nỗi sầu.
Rồi Cũng Sẽ Qua!
Hạ Phượng
20100416
20100320
Nhớ Hạ
Bao mùa hoa đỏ
Lặng tiếng ve sầu
Nắng chiều nghiêng gió
Lá rụng về đâu
Mộng thuở tri âm
Ru đời ngọt lịm
Hạ chở tình trầm
Xuôi dòng mực tím
Áo trắng thơ ngây
Còn vương bến đợi
Nhạn bỗng lạc bầy
Khuất xa tầm với
Giữa trời chạng vạng
Nhặt cánh thư xưa
Bóng người bảng lảng
Nhớ mấy cho vừa
Phượng đã xa rồi
Mười ba năm lẻ
Một thoáng đơn côi
Chợt thầm gọi khẽ
Hạ ơi!
Hạ Phượng
Lặng tiếng ve sầu
Nắng chiều nghiêng gió
Lá rụng về đâu
Mộng thuở tri âm
Ru đời ngọt lịm
Hạ chở tình trầm
Xuôi dòng mực tím
Áo trắng thơ ngây
Còn vương bến đợi
Nhạn bỗng lạc bầy
Khuất xa tầm với
Giữa trời chạng vạng
Nhặt cánh thư xưa
Bóng người bảng lảng
Nhớ mấy cho vừa
Phượng đã xa rồi
Mười ba năm lẻ
Một thoáng đơn côi
Chợt thầm gọi khẽ
Hạ ơi!
Hạ Phượng
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)